Nhạc Thính Phong vặn mở cái nắp bình giữ ấm, đổ một ly nước ra đưa cho cô.
Yến Thanh Ti cầm lấy uống, cười nói: "Tôi nghĩ cái gì nhiều? Nghĩ rằng cô sang đây để quyến rũ anh ấy? Hay là cảm thấy cô có thể quyến rũ được anh ấy?"
Nhạc Thính Phong không kiên nhẫn: "Sao em lảm nhảm nhiều như thế làm gì? Nói nhiều lời thoại thế rồi mà không khát à? Không ăn sáng cũng không đói à?"
Lư Vân Vân cắn môi, mắt hơi đỏ lên: "Chị Thanh Ti, không phải ai cũng như chị nghĩ đâu, là em đã không suy nghĩ kĩ càng, xin lỗi… Sau này em sẽ không thế nữa."
Lư Vân Vân quay đầu chạy mất, Yến Thanh Ti chép miệng nói: "Chạy mất rồi, có đau lòng không?"
Nhạc Thính Phong chống cằm nhìn cô: "Tôi chuốc rượu cho chú của em đến mức nôn ra kìa, em có đau lòng không?"
Yến Thanh Ti nghĩ đến gương mặt trắng bệch của Tần Cảnh Chi, nhịn không được bĩu môi: "Xí…"
Cô mở túi giấy mà Nhạc Thính Phong vừa quăng cho cô, thấy trong đó là bánh bao chiên: "Mua riêng cho tôi đấy à?"