Yến Thanh Ti cười cười, xoay người lại, đá chăn ra, quẳng lên người Nhạc Thính Phong.
Cô chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Cô đã quen với việc phải nhanh chóng ngủ trong những hoàn cảnh ác liệt nhất, chăn ư, có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Yến Thanh Ti cuộn mình lại, giường rất lớn, cô thì rất nhỏ.
***
Trời sáng, Yến Thanh Ti mở mắt ra, đập vào mắt cô là gương mặt của Nhạc Thính Phong. Anh dựa thật sát vào cô, đang say sưa trong giấc ngủ, cánh tay vòng qua eo cô, chân thì đè lên đùi cô, dường như ôm cả người cô vào trong ngực anh.
Trên người Nhạc Thính Phong rất ấm, độ ấm từ trên người anh truyền đến khiến Yến Thanh Ti cũng cảm thấy ấm áp theo.
Yến Thanh Ti cau mày, anh ta bò lên từ lúc nào mà cô không biết, đúng là trình độ bò giường càng ngày càng thuần thục.
Hơn bảy giờ sáng, Yến Thanh Ti vốn định rời giường nhưng cái ôm này đúng là rất ấm áp, cô nghĩ, đợi lát nữa rồi dậy cũng được.