Bộp, Yến Thanh Ti đập lên bàn, cô lạnh lùng đảo mắt nhìn bà Vương: "Nhìn lầm thì sao? Nói các người đấy thì sao? Dựa vào thế lực ức hiếp người khác đấy thì sao? Bác gái của tôi là thái hậu nương nương của Nhạc thị, các người là cái quái gì? Cho bà mượn trang sức, đó là coi trọng bà, con mẹ nó, đừng có không biết xấu hổ như vậy."
Nhạc phu nhân đứng cạnh trợn tròn mắt nhìn Yến Thanh Ti, dần dần dựa gần vào cô.
Bà Vương giận dữ mặt đỏ tía tai: "Cô… cô… cô..."
Yến Thanh Ti vênh váo: "Tôi làm sao? Đừng có mà ở đây làm bẩn mắt tôi nữa, cút mau đi... Không cút thì mai tôi sẽ khiến nhà họ Vương các người táng gia bại sản đấy, có tin không?"
"Tôi vốn tưởng Nhạc phu nhân bà là người thấu tình đạt lí, hóa ra tôi nhìn lầm rồi, chúng ta đi."
Bà Vương kéo theo đồng bọn của bà ta giận đùng đùng rời khỏi đó.
Nhạc phu nhân ngẩn người nhìn Yến Thanh Ti: "Chúng ta..."