Giang Lai nhìn thấy Cận Tuyết Sơ, anh liếc nhìn cái mũ bảo hiểm trong xe, giãy giụa một hồi, cuối cùng cũng không đội, cố lấy dũng khí đi đến trước mặt Cận Tuyết Sơ.
Giang Lai nói những gì đã chuẩn bị trước bằng giọng nói đầy cảm tình: "Cận tiên sinh, tôi là trợ lí của Nhạc tổng. Nhạc tổng của chúng tôi không cẩn thận đâm vào xe anh, tôi xin thay mặt cho ngài ấy gửi lời xin lỗi chân thành đến anh, hi vọng anh có thể lượng thứ."
Giang Lai nói rồi cúi xuống xin lỗi Cận Tuyết Sơ, đừng nói gì cả, cứ giả vờ đáng thương trước đã.
Cận Tuyết Sơ cười cười: "Chuyện xin lỗi để sau rồi nói tiếp, có thể nói cho tôi biết những cái xe này để làm gì trước được không?"
Giang Lai chột dạ vuốt mũi: "Đây… Khụ, khụ, đều là tiền bồi thường."
Cận Tuyết Sơ châm chọc: "Tiền bồi thường? Nhạc tiên sinh bảo cậu lấy hết toàn bộ tiền dự trữ của tất cả ngân hàng trong thành phố ra đấy à?"