Nhạc Thính Phong khép cửa phòng ngủ lại, lấy điện thoại ra gọi cho Giang Lai: "Làm chút chuyện cảnh cáo Yến Như Kha cho tôi, để cô ta biết điều một chút, đừng có làm chướng mắt tôi. Nếu cô ta vẫn còn dám động tới Yến Thanh Ti thì tôi không muốn thấy cô ta còn sống ở trên cái đất Lạc Thành này nữa."
Dập điện thoại, Nhạc Thính Phong tắt máy, cởi quần áo, vào phòng ngủ, xốc chăn, chán ghét cởi nốt một bên giày cho Yến Thanh Ti rồi nằm xuống ôm chặt lấy cô... ngủ.
Anh nói ngày nào cũng ngủ với cô, ngủ đến khi nào chán thì tỉnh, lời đó đâu chỉ là nói suông.
Hiện tại, Yến Thanh Ti càng ngủ ngon bao nhiêu, Yến Như Kha càng điên cuồng bấy nhiêu.
Yến Như Kha gần như trở nên điên dại, vành mắt đỏ ngầu. Cô ta đập vỡ mọi thứ trong phòng, nào là máy tính, điện thoại, ly cốc, tất cả đều biến thành một đống hỗn độn.
Yến Như Kha cầm một con dao rạch con gấu bông được cấp dưới tặng, rạch cho te tua không còn chỗ nào lành lặn, bông cũng lòi hết cả ra ngoài.