Sắc mặt Nhạc phu nhân tái mét, ôm ngực rên lên: "Ôi trời ơi, tôi… ngực tôi đau quá, không thở nổi nữa rồi…"
Nhạc Thính Phong thờ ơ: "Mẹ, trước mặt con thì đừng có giả vờ nữa."
Nhạc phu nhân: "Cái thằng nhóc chết tiệt này, có ai nói mẹ mình như con không?"
Nhạc Thính Phong liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ nói: "Mẹ, mẹ mau về đi, tiểu yêu tinh trong kia mẹ không chơi lại được đâu."
Yến Thanh Ti là đẳng cấp gì mà mẹ anh là đẳng cấp gì? Chưa kịp sờ tới lông chân người ta đã bị đạp bẹp rồi.
Mà Nhạc Thính Phong còn cảm thấy Yến Thanh Ti đã nương tay lắm rồi, chắc là thấy mẹ anh dễ bắt nạt nên không dùng toàn lực.
Nhạc phu nhân tận tình khuyên bảo: " Rồi rồi, mẹ không đấu lại được với cô ta, con thì được. Kiểu gì thì Như Kha cũng tốt hơn con nhỏ yêu tinh này, con đã không thích Như Kha thì thôi, tại sao lại có thể ở cùng con nhỏ đó được?"