Nhạc Thính Phong cố lấy dũng khí, tự động viên tinh thần mình nhiều lần rồi dũng cảm chạy sang bên đó.
Nhạc Thính Phong kiên trì đi đến nơi đó, anh tự nói với bản thân mình, không cần coi bọn họ là người, xem bọn họ như một đám xiên nướng là được, đừng nhìn bọn họ.
Nhạc Thính Phong đi một lèo không nhìn ai, nhanh chóng ném cho mỗi bàn một tờ.
Nhạc Thính Phong cảm giác thứ anh đang ném không phải là tờ rơi mà là mặt mũi của cả đời anh.
Ném xong rồi, cũng không thèm để ý có người đuổi theo hay không, Nhạc Thính Phong chạy như bay thoáng cái đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa rồi.
Yến Thanh Ti quay về khách sạn, chuẩn bị lúc nào cũng phải vẹn toàn, chỉ phát tờ rơi thôi sợ chưa đạt được hiệu quả.
Cô rút điện thoại ra, mở Wechat lên, đăng kí một tài khoản mới, đăng mấy bức ảnh hở hang trên internet lên, sau đó tìm một cái tên đủ tiêu chuẩn của "gái" "Thiến Thiến tiểu yêu tinh", sửa lại thành cái tên hay ho sau đó bắt đầu… lắc nào*!