Yến Thanh Ti khinh bỉ, thuận miệng nói: "Ờ, cảm ơn."
"Chỉ vậy thôi?"
Bộp, Yến Thanh Ti bật đèn trên đầu giường lên.
Ánh đèn mờ ảo ấm áp, nhưng ánh mắt Yến Thanh Ti lại chói dị thường, cô nói: "Vậy anh muốn thế nào? Lên giường?"
Đầu lưỡi Yến Thanh Ti đều bị cắn rách hết cả, lúc mới tỉnh dậy, cô chỉ cảm thấy đau mỗi đầu. Giờ đầu óc thanh tỉnh rồi, vết thương ở đầu lưỡi mới bắt đầu thấy đau, đặc biệt là lúc nói chuyện, răng sẽ cạ vào vết thương càng khiến cô đau tợn.
Nhạc Thính Phong tức không nói nổi: "Em... Yến Thanh Ti, em có biết cái gì gọi là biết ơn không thế hả?"
Anh là một người đàn ông bình thường, anh quả thật cũng muốn ngủ với Yến Thanh Ti, nhưng khi những lời này nói ra từ miệng cô dễ dàng như vậy, anh lại không thể nào nói nổi. Anh chỉ cảm thấy đây là sỉ nhục lớn nhất đối với một người đàn ông.