Mấu chốt, đây là áo của phụ nữ, lại còn là cái mà cô đã mặc qua.
Nhạc Thính Phong ăn phải cái gì hay phát điên sao mà còn dám mặc lại cái áo cô đã mặc qua?
Nhạc Thính Phong ngả người về phía sau: "Mấy chuyện thuê phòng không phải em rất có kinh nghiệm sao? Cả cái phòng tối hôm đó nữa, khá ổn, anh rất hài lòng."
Yến Thanh Ti cười ha ha, vén tay áo lên: "Ồ, cuối cùng cũng chịu thừa nhận, tôi còn tưởng anh định làm rùa rụt đầu cả đời. Nếu anh đã nhắc tới thì chúng ta cũng phải nói chuyện lại cho đàng hoàng."
Yến Thanh Ti nghiến răng nghiến lợi, nhấn mạnh hai chữ "đàng hoàng".
Nhạc Thính Phong nheo mắt, huýt sáo nói: "Anh có phủ nhận đâu?"
Anh ta tuy không thừa nhận, nhưng cũng đâu có phủ nhận.
Yến Thanh Ti không nhịn được, giơ chân đá Nhạc Thính Phong: "Ha ha... nếu như anh thừa nhận rồi thì tiền phòng cưa đôi, tôi cũng không chiếm của anh được đồng nào, 2630 tệ, cho anh 30 tệ đi mua áo mặc, còn 2600 tệ."