Nhạc phu nhân đau đớn trong lòng: "Cô, cô... không được nói lung tung."
"Có nói lung tung hay không, bà tự về hỏi con bà ấy."
Nhạc phu nhân hất cằm: "Tôi tự biết hỏi, hừ, con trai tôi sẽ không để ý đến loại yêu tinh như cô đâu. Cô muốn uy hiếp tôi sao? Đừng hòng tôi sẽ thỏa hiệp."
Yến Thanh Ti cười lạnh: "Nhưng loại yêu tinh như tôi lại mang thai cả cháu nội bà rồi đấy, tiếc là không có sinh ra."
Nhạc phu nhân lại quặn hết cả ruột gan, bà quả thật không thể chống đỡ nổi trước mặt Yến Thanh Ti nữa, bà cầm túi ngẩng đầu ưỡn ngực, hừ lạnh đi thẳng qua mặt Yến Thanh Ti.
Tiểu Từ nhỏ giọng hỏi: "Chị, tại sao phải lừa bà ta?"
Yến Thanh Ti: "Bà ta cũng dễ lừa thật."
So với Nhạc Thính Phong, mẹ anh ta có vẻ dễ đối phó hơn nhiều.
Sao Yến Thanh Ti không nhìn ra được, Nhạc phu nhân muốn có cháu nội tới nhường nào chứ. Hôm nay cô chỉ tiện mồm nói phét vài câu thôi, nhưng đảm bảo cũng đủ khiến cho nhà họ Nhạc náo loạn vài hôm.