Nhạc Thính Phong bước ra từ thang máy: "Được, em rên hai tiếng cho tôi nghe xem sao?"
Yến Thanh Ti nghiến răng ken két, hít sâu một hơi, nói: "Tôi thì không sao, nhưng Nhạc tiên sinh xác định chỉ có thế thôi à?"
"Đương nhiên là không rồi, tôi thích súng thật đạn thật hơn… mở cửa ra."
Yến Thanh Ti giật mình, nói: "Tôi đang ở ngoài quay phim thật mà."
Nhạc Thính Phong cười lạnh: "Đừng có ở trong đó giả chết với tôi. Tôi biết em đang ở nhà, em không muốn tôi gọi người cưa cửa nhà em thì ngoan ngoãn mở cửa ra cho tôi."
Yến Thanh Ti giật bắn suýt thì rơi điện thoại, cô vội chạy đến cửa ra vào, kiễng chân nhìn qua mắt mèo xem người đứng ngoài cửa là ai. Vừa nhìn thấy đôi mắt đỏ lừ hằn đầy tia máu của Nhạc Thính Phong, cô sợ đến nỗi chân mềm nhũn.
Rõ ràng biết là anh ta không nhìn thấy mình nhưng Yến Thanh Ti vẫn có chút khiếp sợ.