Khúc Kính trợn tròn mắt ngạc nhiên, sau đó liền cười hì hì: "Anh, chúng ta… chúng ta là người văn minh, không thể ăn cướp trắng trợn thế được. Bao nhiêu năm rồi chúng ta có làm mấy việc như thế này nữa đâu, đúng không?"
Nhạc Thính Phong: "Tôi có bảo cậu ăn cướp trắng trợn đâu?"
Khúc Kính cười ha hả: "Em hiểu rồi, em sẽ âm thầm ra tay, anh yên tâm, nhất định sẽ không để họ lọt lưới."
Nhạc Thính Phong khoát tay bảo cậu ta đi ra ngoài, Khúc Kính bĩu môi đứng dậy.
Ra tới cửa, không đi ra luôn mà đứng đó hỏi: "Anh, nghe nói anh bị một đứa con gái chọc điên. Ai vậy, nói đi, em giúp anh xử lí cô ta ."
Trong mắt Nhạc Thính Phong lóe lên sự lạnh lẽo: "Còn chưa tới lượt cậu."
Muốn xử lí thì cũng phải là tự anh xử lí.
"Em lắm mồm." Khúc Kính nhanh chóng đánh bài chuồn.
Vừa đi ra ngoài liền thấy Giang Lai cầm một tập công văn đi đến, anh ta có lòng tốt nhắc nhở một câu: "Bên trong đang có bão."