Yến Thanh Ti đứng ở trước cửa sổ, nhìn Tiểu Từ lái xe rời đi.
Cách trời sáng vẫn còn mấy tiếng, thừa dịp Yến gia đang loạn, cô phải làm thêm gì đó nữa mới được.
Sau đó, cô lôi điện thoại gọi.
"Là tôi, gặp nhau chút, chỗ cũ."
Cúp điện thoại, Yến Thanh Ti thay một bộ quần áo thể thao màu đen như lần trước, đội mũ lưỡi trai và bịt khẩu trang, sau đó lại lôi ra một gói bột nhỏ nhét vào túi.
Xuống dưới lầu, Yến Thanh Ti đi tới chỗ gửi xe của khu dân cư, xe gửi ở đây đều là xe điện và xe máy, cô lấy một chiếc kẹp tăm từ trên đầu xuống cạy mở khóa của một chiếc xe điện .
Dắt xe ra, cô mới nhớ tới một chuyện, mẹ kiếp, xe chạy bằng điện, không có chìa khóa khởi động thì không nhúc nhích được.
Yến Thanh Ti cắn răng, không có xe riêng đúng là đau đầu mà.
May chỗ này là cũng gần chợ, nửa đêm nửa hôm, nếu may mắn, có lẽ còn có thể gặp được taxi chạy ngang qua.
Nhưng đi hơn mười phút, đến bóng còn chả nhìn thấy nữa là gặp.