Thế nhưng lại để người khác hại chết em gái mình một lần khi còn nhỏ, khi con bé trưởng thành lại tiếp tục đẩy nó vào chỗ chết lần thứ hai, khiến cho Thanh Ti lưu lạc bên ngoài, bị người khác ức hiếp. Nghĩ đến đây, trong lòng Hạ An Lan lại dậy sóng, không có cách nào bình tĩnh lại.
Chìm nổi trong chính trường bao nhiêu năm, ông vốn cho rằng bản thân mình đã sớm chẳng còn biết vui buồn, mừng giận nữa rồi, dù đối mặt với bất kì ai cũng đều có thể bình tĩnh lý trí ứng xử. Nhưng lần này, một khi nghĩ đến ông liền cảm thấy tự trách, hối hận, đau lòng.
Bọn họ đã muộn mất… muộn mất bốn mươi năm trời.
Hạ An Lan nói với Hạ lão gia: "Ba, mọi người về trước đi, con ở lại đây trông chừng mẹ là được rồi."