Yến Thanh Ti lười để ý cô ta, cô móc lấy một cái ví da từ bộ comple của Lạc Cẩm Xuyên, liền lấy tiền ở trong ra rồi ném ví trở lại Lạc Cẩm Xuyên, nói: "Lạc Cẩm Xuyên, chỗ tiền này là anh thay bạn gái anh bồi tội cho tôi."
Trên khuôn mặt tuấn lãng của Lạc Cẩm Xuyên lộ ra vẻ sửng sốt, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ ưu nhã, đôi mắt bình tĩnh sau gọng kính vàng một khắc trước đó hiện lên vẻ hưng phấn. Anh ta hơi nhếch khóe miệng lên một cái, lạnh nhạt nói: "Thượng lộ bình an."
Cả khuôn mặt Yến Minh Châu bỗng chốc trở nên vặn vẹo: "Yến Thanh Ti, cái đồ không biết xấu hổ, chúng tao vẫn ở đây mà mày còn dám bày ra bộ dạng này hả?"
Yến Thanh Ti làm như không nghe thấy những lời chỉ trích của Yến Minh Châu, tùy tiện nhét tiền vào túi: "Chị gái yêu dấu à, đấu với tôi nhiều năm như vậy, chị cũng chẳng học khôn ra được. Nói với chị bao nhiêu lần là đừng có mà giỡn mặt với tôi, không thì chính tôi cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu."
Yến Tùng Nam nghiến răng nói: "Thanh Ti, mày nghĩ gì mà lại làm như vậy chứ, có phải cả nhà không cho mày tiền đâu?"
Yến Thanh Ti châm chọc: "Cho tôi tiền? Sao tôi lại không biết vậy?"
Yến gia sao lại nỡ cho cô tiền chứ? Ngoài một cái vali nhỏ, một tấm vé máy bay thì trên người Yến Thanh Ti không còn gì khác. Bọn họ làm thế này không phải là tiễn cô ra nước ngoài, mà là đem cô bỏ ở bên đó, ước gì cô chết luôn ở nơi đất khách quê người.
Lúc này biểu cảm của toàn bộ người Yến gia giống như ăn phải phân. Yến Tùng Nam nghiến răng nhả ra từng chữ: "Không đi là không kịp lên máy bay đâu."
Yến Thanh Ti vẫn đứng bất động: "Nếu mà muộn thì không đi nữa, tôi cũng chẳng gấp gì."
Yến Tùng Nam hận không thể giết chết đứa con này, nhưng ông vẫn cố nén cơn tức này lại, rút ví ra, đem toàn bộ tiền mặt trong ví đưa cho Yến Thanh Ti: "Từ trước tới giờ mày cứ tiêu tiền như nước, giờ ra nước ngoài thì tiết kiệm một chút, tiền sinh hoạt sẽ gửi sang định kì."
Yến Thanh Ti cười lạnh, tiêu tiền như nước, ông ta còn có mặt mũi để nói câu này ư? Cô cầm lấy đống tiền, liếc qua cũng biết không đến ba, bốn nghìn tệ.
Cô lại nhìn đến đống thẻ ngân hàng, nếu không phải ở nước ngoài không tiêu được, không thì cô còn muốn cướp hết chỗ đó.
Yến Thanh Ti đút hết tiền vào túi nói: "Sớm lấy ra không phải là tốt sao, keo kiệt như vậy làm gì, sớm muộn gì cũng có ngày phá sản. "
Người của Yến gia tức đến sắp phun máu rồi.
Nhạc Thính Phong đứng đó, từ đầu đến cuối cũng chưa mở miệng. Anh vẫn nheo mắt nhìn bóng lưng uyển chuyển của Yến Thanh Ti, trong lòng như có một cơn tức bùng lên. Người phụ nữ này từ đầu tới cuối cũng không thèm nhìn anh lấy một cái.
Yến Như Kha thấy Nhạc Thính Phong vẫn nhìn theo Yến Thanh Ti, viền mắt cũng đỏ lên, nhẹ nhàng nói: "Thanh Ti, chuyện ngày hôm đó cô không tính toán với cháu nữa. Nếu cháu đã gọi cô một tiếng cô thì cô khuyên cháu một câu, ở bên ngoài đừng bao giờ như thế này nữa, không phải người phụ nữ nào cũng dễ nói chuyện như cô đâu."
Cô ta lại chưng ra cái vẻ hiền lành rộng lượng không thèm tính toán với Yến Thanh Ti nữa, nhưng từng câu từng chữ lại như như chỉ trích cô: "Mày đừng có mà phóng túng như vậy, cứ thấy đàn ông là muốn leo lên giường người ta."
Yến Như Kha muốn làm cái gì, Yến Thanh Ti không biết sao.
Nhưng mà muốn ở trước mặt Nhạc Thính Phong bày ra cái vẻ hiểu chuyện lại nghe lời để so sánh với một người không biết xấu hổ như cô, còn phải xem cô có cho phép hay không đã?
Yến Thanh Ti cười nói: "Cô út à, cô rộng lượng thật đấy, nhưng mà cô đã nói như vậy thì tôi cũng không khách khí nữa."
Yến Như Kha sững người, một dự cảm không tốt liền dấy lên.
Chỉ thấy Yến Thanh Ti vặn eo một cái nhìn về hướng Nhạc Thính Phong, đưa tay túm lấy cổ áo anh ta hỏi: "Chú Nhạc à, hôm nay tôi dùng son môi này đẹp không?"
Nhạc Thính Phong nhếch môi: "Không tệ."
Ngón tay Yến Thanh Ti khẽ lướt qua đôi môi của Nhạc Thính Phong: "Có muốn thử một chút không?"