Âm điệu của Du Dực không cao nhưng lại rất khàn, lời này như thể là lời ông ta dùng hết toàn bộ sức lực cả đời này của mình để nói ra, tâm tình ẩn giấu trong đó khiến người nghe không khỏi căng thẳng.
Yến Thanh Ti dừng lại vì câu nói này của ông ta, cô ngoảnh lại đối diện với ánh mắt cửa Du Dực. Lần này, cuối cùng cũng nhìn rõ được sự điên cuồng, hoảng loạn như sắp đến cực hạn ẩn giấu tận sâu trong đáy mắt ông.
Yến Thanh Ti bật cười, năm ngày rồi, chắc Du Dực cũng đã tra ra tương đối rồi.
Cô nhếch miệng, ánh mắt lạnh lẽo, cười châm biếm: "Chắc ông cũng biết rồi, còn đến hỏi tôi làm gì?"
Đôi mắt đỏ ngầu của Du Dực như có thể nuốt chửng được Yến Thanh Ti, ông ta gằn từng chữ: "Tôi muốn chính miệng cô nói cho tôi biết, giờ bà ấy đang ở đâu?"