Yến Như Kha cắn chặt răng, đứng thẳng người rời khỏi bàn, quay người nói với mọi người bằng gương mặt cứng ngắc: "Thính Phong đang không vui, mọi người đừng để bụng, tôi đi xem anh ấy chút."
Ra đến cửa phòng, Yến Như Kha nghe thấy có người nói: "Hừ, Nhạc thiếu căn bản không coi cô ta ra gì, thế mà cô ta cứ tự mình huyễn hoặc…"
Yến Như Kha nghiến răng đến phát đau nhưng vẫn phải giả bộ như không nghe thấy. Vốn dĩ cô đến để nói xấu Yến Thanh Ti với Nhạc Thính Phong, để anh ghét con nhỏ kia, không ngờ lại bị phản tác dụng.
Buổi sáng hôm sau…
Giang Lai đến công ty thì thấy tâm tình Nhạc Thính Phong cực kì xấu nên không dám nói linh tinh. Anh thử thăm dò một câu: "Thiếu gia, cô Yến Thanh Ti bị bắt 4, 5 hôm nay rồi, thật sự... thật sự không cần hỏi thăm gì sao ạ?"
Nhạc Thính Phong cười lạnh: "Hỏi cái gì mà hỏi, người ta có bản lĩnh như vậy thì cần gì cậu phải bò tới giúp vui."
Giang Lai lập tức cúi thấp đầu.
Mấy hôm nay tâm tình của thiếu gia cứ thấp thỏm không yên, rõ ràng là đang đợi Yến Thanh Ti chủ động đến cầu xin mình.
Xem ra, thiếu gia không đợi được rồi.
Một tuần sau, tại sân bay Quốc tế Lạc thành, cả nhà họ Yến đều có mặt vì hôm nay là ngày Yến Thanh Ti ra nước ngoài. Vị "ôn thần" này phải đi rồi, đương nhiên cả Yến gia phải "vui vẻ tiễn biệt" chứ. Cái quan trọng nhất là càng có nhiều người thì càng có thể trông chừng, tránh cho cô ta lại sinh sự.
Nhạc Thính Phong cũng tới, Yến Minh Châu cũng đem cả bạn trai là Lạc Cẩm Xuyên đến.
Người nhà Yến gia hận không thể để tất cả mọi người đều biết Yến Thanh Ti là con đàn bà đê tiện, bỉ ổi, vô liêm sỉ...
Yến Tùng Nam cứng nhắc nói: "Cũng sắp đến giờ rồi, đi qua cửa kiểm tra đi, ra nước ngoài rồi thì cố gắng học tập, thay đổi bản thân..."
Yến Tùng Nam ước gì Yến Thanh Ti nhanh chóng lên máy bay, nhìn nhiều thêm một cái, ông sợ không kìm được mà bóp chết nó.
Lần này vì để Yến Thanh Ti có thể bình an ra khỏi tù mà ông ta mất không biết bao nhiêu là tiền để lo lót. Cứ mỗi lần nghĩ đến số tiền đó, ông ta liền đau từng khúc ruột, càng hối hận sao năm đó lại để lại cái tai hoạ này.
Yến Minh Châu cũng thúc giục: "Em gái, đến giờ lên máy bay rồi."
Yến Thanh Ti hôm nay trang điểm thật lôi cuốn, đôi mắt mèo quyến rũ, nhìn đẹp khác thường, cứ như lại chuẩn bị dụ dỗ đàn ông.
Trông cô ta như vậy, trong lòng Yến Minh Châu không ngừng đố kị. Từ bé đến lớn, bất kể cô dày vò Yến Thanh Ti như thế nào thì nó vẫn mạnh mẽ giống như cây xương rồng giữa sa mạc, vĩnh viễn không chết. Lớn lên rồi, chỉ cần cô và Yến Thanh Ti đứng cùng nhau thì cô sẽ bị ánh hào quang của nó che mất. Trước mặt người khác, sự chú ý của mọi người luôn luôn đặt lên Yến Thanh Ti, trong khi Minh Châu mới là tên của cô. Minh Châu, cái tên này thật là mỉa mai.
Bên chân Yến Thanh Ti chỉ có một cái vali nhỏ, cô lười biếng liếc Yến Minh Châu một cái: "Chị vội cái gì, hay là lo lắng không trông chừng được anh Cẩm Xuyên hả?"
Yến Minh Châu nghiến răng lại, cười nói: "Thanh Ti, không phải chị đã nói với em, con gái nên dè dặt một chút, cứ như em thì có ai thèm rước. Con gái thì phải biết yêu lấy mình chứ."
Từ lúc Yến Thanh Ti chuyển tới Yến gia, Yến Minh Châu chưa từng thích cô, kìm nén nhiều năm như vậy, cô ta hận không thể khiến Yến Thanh Ti đau khổ đến chết.
Yến Thanh Ti nhướn mày: "Phải không?"
Đột nhiên Yến Thanh Ti đưa tay hướng về phía lồng ngực Lạc Cẩm Xuyên, tất cả mọi người ở đấy đều bị doạ một trận. Yến Thanh Ti chuyển bàn tay sờ vào bộ comple của anh ta.
Yến Minh Châu lập tức mất bình tĩnh: "Yến Thanh Ti, mày làm cái gì đấy? Cám dỗ Nhạc thiếu còn chưa đủ, bây giờ lại muốn quyến rũ cả anh rể hả?"