Tô Tiểu Tam kéo Nhạc phu nhân lại, do dự một hồi rồi mới nói: "Cô, ông nội đã biết chuyện Nhạc Bằng Trình trở về..."
Nhạc phu nhân kinh ngạc: "Sao lại cho ông ấy biết, tim của ông không tốt nhỡ đâu tức phát bệnh thì sao? Cháu nói cho ông bà, cô không sao, cũng được trút hết giận rồi. Cái loại rác rưởi như Nhạc Bằng Trình cô không thèm quan tâm đâu, cháu nhìn cô xem, không phải là đang rất vui vẻ à?"
Tô Tiểu Tam muốn nói lại thôi, gật đầu: "Vâng..."
"Đi về thôi, chúng ta đi nào." Nhạc phu nhân phất tay một cái.
Tô Tiểu Ngũ bất ngở mở miệng: "Cô..."
Nhạc phu nhân hiếu kì: "Tiểu Ngũ, cháu có việc gì thế?"
Tô Tiểu Ngũ tự bế đã rất nhiều năm, tuy những năm gần đây đã có chuyển biến tốt, nhưng còn lâu mới được như người bình thường, nghe được lời nói của cậu, Nhạc phu nhân vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Tô Tiểu Ngũ dừng lại mấy giây mới nói: "Cô đi cẩn thận."