"Vô..."
Yến Thanh Ti không đợi ông ta nói hết, cô đã giơ tay hất tung chiếc bàn lên, bát đĩa cốc chén trên bàn đều rơi hết xuống đất.
"Thật xin lỗi, thứ lỗi cho tôi không thể nhìn đôi cẩu nam nữ các người ăn uống vui vẻ với nhau được. Tôi khuyên các người một câu, đừng có chọc vào tôi, mau cút đi, cũng đừng tưởng tôi thật sự ham hố Nhạc gia của các người, bà đây chỉ đơn giản là không nhìn thuận mắt lũ người khốn nạn các người thôi."
Yến Thanh Ti không muốn để Nhạc phu nhân nhìn thấy Nhạc Bằng Trình, cô không muốn thấy Nhạc phu nhân đau lòng.
Yến Thanh Ti chẳng buồn đoái hoài tới bọn họ nữa, nhanh chóng nhấc chân rời khỏi đó, tránh để Nhạc phu nhân thấy cô mãi không trở lại, lại tìm tới đây.
Đinh Phù lạc lõng ngồi xuống, lấy khăn tay ra, từ từ lau mặt.
Bà ta không khóc, cũng không làm loạn, ánh mắt mang theo vẻ thê lương hiu quạnh, vẻ mặt có chút đau buồn, bờ vai gầy yếu, toát ra vẻ mong manh khiến người khác động lòng.