Nhạc Thính Phong trợn trắng mắt, đừng có suốt ngày nhắc đi nhắc lại chuyện này, có bản lĩnh thì cô ăn đi, chỉ cần cô dám thì tôi lập tức cởi quần áo nằm chờ cô lâm hạnh.
Nhạc Thính Phong nói với Nhạc phu nhân: "Mẹ, mẹ vào nhà đi. Không phải nói không thoải mái sao, đi vào nghỉ ngơi thôi."
Nhạc phu nhân nhìn nhìn Yến Thanh Ti, vẫn cứ thấy không an lòng. Bà kéo lấy cánh tay Nhạc Thính Phong: "Không được... Nếu không, tối nay cô cũng mượn tôi dùng đi."
Yến Thanh Ti cảm thấy vị lão phu nhân này thật đáng yêu, chưa thấy ai đến cái độ tuổi này rồi mà vẫn còn hồn nhiên đến như thế, cô cười phá lên rồi lắc lắc đầu: "Bác à, cái này thì không được đâu, có một số chuyện phụ nữ không làm với nhau được."
Nhạc phu nhân lập tức đỏ mặt: "Cô..."
Nhạc Thính Phong cố nén cười, vỗ vỗ bả vai Nhạc phu nhân: "Mẹ, vào nghỉ ngơi thôi. Nếu có ăn thật thì cũng là con ăn cô ấy."
Nhạc phu nhân vẫn có chút nghi ngờ: "Con... có thể sao?"