Cái tên cặn bã phát ra trong miệng cô Yến thật sự là tổng tài đại nhân cao quý ưu nhã của bọn họ sao?
Vài giây sau, không biết đầu dây bên kia nói những gì, Yến Thanh Ti liền ném điện thoại trả Giang Lai nói: "Đi thôi."
Giang Lai vội vàng cất điện thoại vào trong túi, không dám nói thêm cái gì khác: "Mời cô!"
Lên đến tầng 36, Yến Thanh Ti thấy Nhạc Thính Phong đúng là đang họp, trong phòng họp lắp kính trong suốt, hiệu quả cách âm cũng thật tốt, đứng bên ngoài có thể thấy rõ ràng mặt mũi của Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong ngồi ở ghế chuyên dụng của tổng tài, hai bên trái phải dưới tay anh ta lần lượt là giám đốc các bộ phận, nhìn ra không có bất kì người đàn ông nào có thể làm cho ánh mắt của Yến Thanh Ti trở lên kinh diễm như Nhạc Thính Phong.
Cô thừa nhận mình là một người "nhan khống"*, sau ba năm mà cô vẫn nhớ rõ Nhạc Thính Phong, không vì lí do gì khác, chỉ vì anh ta đẹp trai.
Đẹp đến nỗi có thể xáo động tâm hồn.
Giang Lai nói: "Cô xem, Nhạc tổng thật sự đang họp, cô có thể đợi một chút không?"
Yến Thanh Ti nheo nheo mắt nhìn về phía Nhạc Thính Phong: "Bao lâu mới xong?"
Giang Lai chần chừ một lát: "Khoảng... tôi cũng không dám chắc là lúc nào nữa."
Yến Thanh Ti không muốn đợi, cô nhìn cái điệu bộ an nhàn, khí thế cao ngút, dáng vẻ ung dung tự tại của Nhạc Thính Phong mà tức anh ách.
Dựa vào cái gì mà hắn ta sau khi làm việc kia xong vẫn có thể bình tĩnh như không hề có chuyện gì vậy?
Cứ nghĩ đến "việc tốt" mà Nhạc Thính Phong làm hôm qua là cô liền muốn bóp chết tên vô sỉ ấy.
Yến Thanh Ti đưa tay đẩy cửa, Giang Lai vội vàng ngăn cản cô: "Cô Thanh Ti, cô không thể đi vào."
Yến Thanh Ti đẩy Giang Lai về đằng sau nói: "Tôi thì lại không thể không vào."
Giang Lai không dám đưa tay túm lấy Yến Thanh Ti, chỉ đành trợn tròn mắt nhìn cô đẩy cửa, trắng trợn đi vào phòng họp.
Yến Thanh Ti vừa tiến vào phòng thì cả phòng họp lập tức im ắng, không ai phát ra bất kì âm thanh nào.
Nhạc Thính Phong ngồi đó không thèm nhìn Yến Thanh Ti đến một cái: "Tiếp tục..."
Vị giám đốc đang báo cáo dở liền vội vàng nói tiếp: "Chúng ta vừa mới tiến hành một cuộc điều tra nghiên cứu thị trường với quy mô lớn, là một bộ phận những người trong độ tuổi từ 16 - 40 tuổi, có tiềm lực rất lớn, chúng ta có thể dựa vào nhóm người ở độ tuổi này đánh giá, đưa ra ý kiến để tiến hành cải tiến chất lượng sản phẩm tốt hơn..."
Yến Thanh Ti từng bước tiến đến trước mặt Nhạc Thính Phong, anh ta vẫn giữ nguyên sắc mặt, bờ môi mỏng lạnh nhạt nói: "Bản báo cáo này chưa kĩ càng, quay về làm một bản khác tỉ mỉ hơn rồi đưa đến phòng làm việc của tôi."
Yến Thanh Ti nhìn anh ta một lúc, anh ta vẫn điềm nhiên không hề có bất kì phản ứng gì, hoàn toàn là cái bộ dạng trong khi làm việc xin đừng làm phiền.
Yến Thanh Ti thấy vậy liền cười lên, cô cong lưng xuống, tay tì lên bàn, cả người tựa hẳn lên người Nhạc Thính Phong trào phúng nói: "Nhạc tiên sinh, như thế này có nhìn thấy rõ hơn không?"
Nhạc Thính Phong vẫn không đếm xỉa đến Yến Thanh Ti, gõ gõ lên bàn thúc giục các giám đốc đang đơ mặt ngượng ngùng kia: "Tiếp tục"
Yến Thanh Ti liền đưa tay giữ lấy cằm của Nhạc Thính Phong nói: "Lên giường thì cũng lên rồi, anh còn giả vờ cái gì vậy?"
Nhạc Thính Phong liếc một cái vào cái cổ áo chứ V của cô, cô lại cúi thấp người, dưới góc nhìn của anh ta thì hoàn toàn nhìn rõ rãnh ngực mê người bên trong, toàn bộ da thịt trắng nõn điểm lên vài dấu hôn, tuyệt đối mê chết người.
Ánh mắt của Nhạc Thính Phong liền trở nên lạnh lẽo, giơ tay từng chút một tách bàn tay của Yến Thanh Ti xuống.
"Tiếp tục, đến lượt ai, công việc trọng điểm của kì này chưa xác định thì ai cũng đừng mơ tan họp."
Yến Thanh Ti cười lạnh, cô gật gật đầu: "Nhạc Thính Phong anh được đấy, đừng ép tôi phải ra tay tàn nhẫn..."
*Nhan khống: ám chỉ những người yêu cái đẹp, thích vẻ bề ngoài đẹp đẽ.