Nhạc phu nhân nhìn Yến Thanh Ti gặm sườn liên tùng tục không hề ngừng nghỉ, chỉ trong chốc lát đã chén sạch nửa đĩa, trước mặt cô ta đã có một núi xương thừa nho nhỏ, nghĩ thầm, tiểu yêu tinh này đã bao lâu chưa ăn cơm rồi?
Đối với một người thích nấu nướng, không có gì vui hơn so với việc nhìn người khác ăn sạch đồ ăn mình làm và được nghe người ta khen ngợi, điều này khiến cho bà có cảm giác thành tựu.
Nhạc phu nhân âm thầm đắc ý, xem đi, đồ ăn ta nấu ngon chưa này, tiểu yêu tinh cũng ăn ngon lành kia kìa.
Nhạc phu nhân tỏ vẻ ghét bỏ, nói: "Làm diễn viên các cô không phải lúc nào cũng phải giữ gìn vóc dáng, suốt ngày ăn kiêng sao? Cô ăn nhiều thế không sợ thất nghiệp à?"
Yến Thanh Ti chớp chớp mắt với Nhạc phu nhân: "Bác cứ yên tâm, tôi có ăn nhiều đến mấy nữa cũng chẳng béo được… Huống hồ có con trai bác mà, tôi sẽ không thất nghiệp được đâu."
Nhạc phu nhân bĩu môi: "Đừng có mà nói khoác, trên đời này làm gì có ai ăn mà không béo?"