Sinh bệnh nằm viện, Thời Sênh cảm thấy thời buổi ác ý, rất thống khổ.
Chán ghét thân thể yếu ớt.
Chờ Thời Sênh khỏe lại, trở lại ban biên tập, cuộc gặp mặt hằng năm đã chuẩn bị không sai biệt lắm. Lần này cuộc gặp mặt sẽ được cử hành ở một khu danh lam thắng cảnh, gặp gỡ xong còn có thể cho tác giả du lịch một phen.
Nhiếp Thành không hiểu sao lại không tìm Thời Sênh gây phiền toái. Ở công ty, ngay cả mặt hắn cũng rất ít nhìn thấy.
Về phần Thư Tuyệt, càng đừng nói nữa, giống như chơi trò mất tích, căn bản tìm không thấy.
Dùng một câu của Tống Manh Tử, đại nhân vật làm sao cùng cấp bậc với đám tiểu lâu la các cô.
Mãi đến khi xuất phát, Thời Sênh cũng không nhìn thấy Thư Tuyệt, tim thật mệt.
"Tiểu Y, Tiểu Y, bên này."
Sân bay người đến người đi, Tống Manh Tử một thân màu hồng chói mắt, đang ngoắc ngoắc Thời Sênh, bên cạnh là những người khác trong ban biên tập.