Vừa mới sáng sớm, Thời Sênh đã bị người của nha môn mời lên công đường.
Thời Sênh ngáp dài, vẻ mặt ngơ ngác, ngủ một giấc yên ổn mà cũng không được, mấy người này thật phiền phức.
Trên đại đường có một người phụ nữ đang quỳ, còn khóc lóc rên rỉ. Tiếng khóc làm cho Thời Sênh cảm thấy thật phiền phức. Cô hận là không thể rút kiếm chém chết bà ta.
Thời Sênh liếc nhìn bà ta rồi lại ngáp lớn, "Mời ta đến nha môn làm gì? Đến ăn sáng à?"
Ăn sáng cái gì?
Quan huyện có ấn tượng rất sâu với Thời Sênh. Lần trước nàng ta còn dám không nể mặt Nhiếp Chính Vương, bây giờ lại coi thường công đường như vậy.
"Rầm!" Quan huyện đập Kinh đường mộc, "Thảo dân to gan, thấy bổn quan tại sao không quỳ?"
"Ngươi dám nhận không?" Thời Sênh trừng mắt, chỉ tay về phía một tên nha dịch, "Tên kia, mau mang ghế đến cho ta."
Tên nha dịch bị gọi tên: "…"
Nàng ta cho rằng đây là khách sạn, còn hắn là tiểu nhị sao?