Được đấy!
Tên bác sĩ đó không phải là đối xử với cô cũng được, cơ bản là đang thăm dò cô.
"Con trai", Thời Sênh tỳ tay lên lan can tầng hai, ngó xuống dưới gọi, "Dì đói rồi."
Lãnh Viêm và tên bác sĩ cùng lúc ngẩng đầu lên, vừa lúc chạm phải khuôn mặt cười tươi roi rói của Thời Sênh. Nét mặt Lãnh Viêm lập tức trở nên khó nhìn, cô xuất hiện ở bên trên mà hắn lại không hay biết gì.
"Ai cho cô ra đây?" Lãnh Viêm đứng bật dậy, ngẩng đầu nhìn Thời Sênh, ánh mắt như có băng giá vỡ vụn bên trong, như muốn đóng băng Thời Sênh lại, rồi đạp một phát cho vỡ tan tành.
Thời Sênh vịn cầu thang bước xuống, đôi dép lê trên những bậc cầu thang gỗ, loẹt quẹt, loẹt quẹt.
Cả đại sảnh chỉ có tiếng cô bước xuống lầu.
Cho đến khi bước xuống khỏi bậc thang cuối cùng, cô mới chậm rãi nói: "Muốn ra thì ra, còn phải để ai cho?"
Lãnh Viêm lườm đôi mắt sắc lạnh về phía cô.
Không ngờ lại còn học được cách cãi lại.