Ngủ xong với Kinh Huyền, tâm trạng Thời Sênh khá tốt, đến Nhạc Cẩn hẹn cô ăn cơm, cô cũng không từ chối.
Nhạc Cẩn cùng tới cùng với Lâm Hàn Vũ. Lâm Hàn Vũ thời gian này rất ít lên game. Nghe nói Lâm Hàn Thư đã giao công ty trò chơi cho hắn quản lý.
Lúc này gặp mặt Thời Sênh, trong lòng Lâm Hàn Vũ có chút buồn khổ, lại không biết nên làm thế nào, chỉ có thể im lặng.
Khi ăn cơm, Thời Sênh tự nhiên chọn ra thứ Kinh Huyền không ăn, Lâm Hàn Vũ im lặng nhìn.
"Chị Mông Mông, chị đối tốt với anh Kinh Huyền như vậy, không sợ anh ấy bắt nạt chị sao?" Nhạc Cẩn kéo tay áo Thời Sênh, lên tiếng hỏi.
Đàn ông hễ được cưng chiều là hư ngay.
Thời Sênh vỗ cô ấy một cái, "Người của tôi đương nhiên phải cưng chiều."
Nhạc Cẩn bĩu môi, "Nhưng chị Mông Mông mới là người nên được cưng chiều đó." Cô ấy là nữ mà! Nữ thì nên được cưng chiều như công chúa!
"Tôi vui vẻ cưng chiều hắn." Thời Sênh bóc thịt tôm đặt vào đĩa của Kinh Huyền.