Nhạc Cẩn cho rằng mình bị những người đó tìm được, nhưng khi cô ta tỉnh lại thì thấy mình đã nằm ở bệnh viện.
Bác sĩ đi tới đi lui bên cạnh.
Nhạc Cẩn đau đầu, cô ấy đỡ đầu, khó khăn hỏi: "Sao tôi lại ở đây? "
"Ồ, là cô Hoa đưa cháu tới đây." Bác sĩ không ngẩng đầu lên trả lời, "Cháu giờ cảm thấy thế nào? "
Cô Hoa? Cô ấy quen không?
"Đau đầu."
"Bị đập vào đầu, nhưng không có gì đáng ngại. Có điều sức khỏe của cháu rất yếu. Khi cháu được đưa tới trên người còn mặc áo bệnh nhân, cháu là ở bệnh viện nào? Người nhà của cháu đâu? "
Bác sĩ liên tiếp hỏi khiến sắc mặt Nhạc Cẩn tái nhợt, cô ấy ở bệnh viện, người của Lương Bỉnh sớm muộn cũng sẽ tìm được cô.
Lương Bỉnh điên rồi.
Cô ấy phải trốn!
Nhạc Cẩn nhanh chóng tìm kiếm trong đầu một vòng, cuối cùng bảo bác sĩ giúp cô ấy gọi một cuộc điện thoại.
Thời gian bây giờ đã trôi qua nhiều năm như thế, cô ấy cũng không biết điện thoại này còn có thể gọi được không.