Người phụ nữ này tên A Nguyệt, là người giúp việc.
Ở thời đại người máy chạy khắp nơi, còn dùng giúp việc, thật rất lạc hậu.
Thời Sênh yêu cầu gặp Kinh Huyền, A Nguyệt chỉ do dự một lát liền đồng ý, đưa Thời Sênh đi vào gác xép cũ kỹ.
Diẫm lên gác xép gỗ, có một loại cảm giác không chắc chắn.
"Chính là ở đây." A Nguyệt chỉ vào cửa phòng, tiện tay đẩy cửa ra, "Cót két——"
Phòng rất gọn gàng, Thời Sênh vừa nhìn đã thấy khoang điều dưỡng đặt giữa phòng, ngoại hình gần giống khoang trò chơi, chỉ là màu sắc có khác biệt rất lớn.
Thời Sênh lại gần, bóng người bên trong dần dần trở nên rõ ràng.
Hắn yên lặng nằm ở đó, trên người mang một vài máy móc, ánh đèn mờ mờ tỏ tỏ lấp lóe trong khoang điều dưỡng, ánh lên gương mặt tái nhợt của hắn.
Đó là một thiếu niên, rất đẹp.
Ánh mắt Thời Sênh quét qua khoang điều dưỡng, xoay đầu hỏi A Nguyệt, "Khoang điều dưỡng này là ai đưa tới?"