Tìm Kiếm và Lạnh Lẽo rời đi, Nhạc Cẩn lập tức mặt mày rạng rỡ tiến lại trước mặt Thời Sênh.
"Ngươi muốn đồ gì, để ta xem ta có không."
Đại khái là có một loại người, sau khi bỏ qua chuyện xảy ra một giây trước liền không so bì tính toán với người khác nữa.
Loại người này, Thời Sênh thường cho là ngốc nghếch.
Nhưng cái kẻ ngốc nghếch này lại có vẻ đáng yêu.
"Ngươi có gì?" Thời Sênh hỏi lại với nụ cười như không cười.
"A…" Nhạc Cẩn có lẽ đang lục túi đồ, một lát sau treo một đống đồ lên kênh lân cận.
Đồ đạc lộn xộn, thứ gì cũng có.
Nhiều đồ thế này, không tốn không gian à?
"Ngươi cần gì?" Nhạc Cẩn vẫn hỏi Thời Sênh một cách ngốc nghếch.
Thời Sênh: "…" BOSS ta chẳng thiếu thứ gì hết.
"Ngươi không sợ ta cướp của ngươi sao?" Thời Sênh bỗng nở nụ cười u ám. Bỏ đồ ra cho người lạ xem, nam chính rốt cuộc đã dạy dỗ ngươi như thế nào vậy?