Mộc Hâm được một đám quân nhân bảo vệ sau lưng, biểu tình đạm mạc, "Vợ của chú không thấy đâu thì liên quan gì tới tôi?"
"Sao lại không liên quan tới mày? Trừ con khốn mày ra thì còn có ai có thù oán với vợ tao nữa?" Chú Lý rất kích động, nếu không có người giữ lấy thì e là đã xông lên đánh Mộc Hâm rồi.
"Vợ chú còn đắc tội với ít người sao?" Mộc Hâm cười lạnh hỏi lại.
Thím Lý kia hay tham vặt, tính tình háo thắng không chịu thua thiệt cái gì, chẳng có người nào ở đây ưa cô ta cả.
"Tao nhổ." Chú Lý nhổ một ngụm nước bọt về phía Mộc Hâm. "Ba mày tự nguyện chắn xác sống cho vợ tao. Mày có tức giận thì đi tìm ba mày mà hỏi. Mày trả vợ tao lại cho tao, trả vợ lại cho tao!"
Vừa nói tới đây, vẻ mặt Mộc Hâm liền sầm xuống. Nếu không phải thím Lý kia đột nhiên kéo ba cô ta lại chắn cho mình thì ông ấy sẽ bị xác sống cắn sao?
Vậy mà hai người kia tới bây giờ vẫn còn làm ra bộ dáng đương nhiên là phải như thế.