Gần đây có một thôn làng, âm thanh lớn như thế khiến cho xác sống chú ý là rất bình thường.
"Xa không?" Giọng điệu Thời Sênh vẫn bình tĩnh như cũ, giống như chuyện Diệp An vừa nói là chuyện cực kỳ nhỏ và bình thường, không đáng nhắc tới vậy.
Bầu không khí ngưng trệ trong xe cũng chậm rãi chuyển động.
"Rất gần…"
Trông cậy vào một thằng nhãi còn đang học tiểu học ước lượng khoảng cách thì đúng là viển vông, Diệp An chỉ có thể đưa ra một đáp án thế này.
Nhưng mà mọi người nhanh chóng phát hiện ra, Diệp An nói rất gần thì đúng là rất gần.
Vừa lúc nó nói xong thì đã có thể nhìn thấy xác sống từ đằng xa. Lúc này, xác sống đã không còn hành động chậm chạp, phản ứng ngu ngốc như thời kỳ đầu nữa.
Tốc độ của chúng rất nhanh, chẳng khác nào tốc độ chạy của một người đàn ông khỏe mạnh, trong chớp mắt đã có xác sống chạy tới trước đội ngũ, túm lấy một người và há miệng cắn.
"A!"
"Xác sống, có xác sống!"