Hôm sau, lúc Thời Sênh tỉnh lại, cả người đều mờ mịt.
Vì sao... Thanh Hàn lại trở nên to lớn như vậy?
Cảnh vật bốn phía đang nhanh chóng lui về phía sau, cô được ôm vào trong ngực, vô cùng ấm áp, hoàn toàn không cảm thấy lạnh một chút nào.
Thời Sênh dùng móng vuốt lay lay tay của Thanh Hàn.
Thanh Hàn theo bản năng nhéo nhéo móng vuốt của cô, sau đó phản ứng lại, cúi đầu nhìn cô.
"... Ta biến thành thế này từ lúc nào?" Cô lại không có chút cảm giác nào, thật đáng sợ.
"Lúc gần sáng." Giọng nói của Thanh Hàn bị gió thổi hơi tản ra, "Ta sẽ nghĩ cách làm cho ngươi khôi phục trở lại."
Móng vuốt của Thời Sênh cào đến cào đi trong lòng bàn tay hắn, trong lòng lại như tan vỡ.
Quả nhiên người và yêu không thể yêu nhau.
Gặp báo ứng rồi!
Thanh Hàn sờ sờ sống lưng của cô. Bộ lông mềm mại, cọ vào tay vô cùng trơn trượt, hắn nhịn không được sờ nhiều thêm hai cái.