Khóe miệng Huyền Phong cong lên một nụ cười khát máu, trên mặt không có gì sợ hãi.
Thời Sênh nhướng mày, đáy lòng có dự cảm không lành.
Quả nhiên, lúc trường kiếm đâm vào trong cơ thể Huyền Phong, thân thể hắn biến thành mây khói trong khoảnh khắc.
Đệt…!
Đã nói nam chính đại nhân sao có thể yếu ớt như vậy, rõ ràng người ta căn bản không phải bản thể.
Uổng công cả nửa ngày trời.
"Không phải bản thể." Vô Trần thu hồi kiếm, "Hắn không dễ giết như vậy."
Yêu quái có thể làm cho tông môn đau đầu, sao có thể vô dụng như vậy.
Thời Sênh quay đầu nhìn về phía Ngu Tiểu Thất, Ngu Tiểu Thất đại khái nghĩ Huyền Phong đã chết, sắc mặt đầy vẻ bi thương.
Con ngươi Thời Sênh đảo một vòng, còn chưa có kịp làm gì, biến cố nảy sinh.
Không biết chỗ nào bay ra một làn khói trắng, cả khách điếm nháy mắt đã bị khói trắng bao phủ, trước mắt trắng xoá không nhìn thấy gì cả.