Bên ngoài cãi nhau ầm ĩ, Cố Trì ở trong WC tắm rửa hết nửa ngày.
Hắn nhìn chằm chằm người trong gương, thử kéo khóe miệng nhếch lên.
Nhưng mà nụ cười đó còn khó nhìn hơn cả khóc.
Cố Trì nhéo nhéo mặt mìn, ánh mắt đầy thất vọng.
Lúc còn nhỏ, hắn phát hiện mình không giống những đứa trẻ khác.
Những đứa bạn đó của hắn hay cười, hay khóc, nhưng hắn thì không.
Hắn không hiểu tại sao chúng nó lại khóc, lại ầm ĩ, cũng không hiểu tại sao chúng nó lại cười.
Thế giới trong mắt hắn chỉ là một mảnh u ám, vắng lặng.
Thậm chí, có đôi khi trong đầu hắn còn nảy sinh ý niệm muốn hủy diệt họ.
Bọn họ dẫn hắn đi gặp rất nhiều bác sĩ, nhưng bác sĩ nào cũng nói giống nhau.
Chẳng có tác dụng gì với hắn cả.
Ánh sáng đầu tiên xuất hiện trong thế giới của hắn chính là cô.
Nhưng cũng không phải cô.
Lam Thâm trong mắt hắn trước đây và Lam Thâm bây giờ không giống nhau.
Hắn còn nhớ lần đầu tiên mình gặp cô ở ngoài đời thực.