"Cái gì?" Ôn Kiều nghe xong thông báo của đoàn phim, sắc mặt vô cùng tệ.
Cảnh đó tuy rằng cô không có lời thoại, thế nhưng có biểu cảm khuôn mặt, cái đó cũng rất quan trọng.
Cô ta làm như vậy chính là đang cắt cảnh quay của cô.
Vẻ mặt của Lương Phương nghiêm trọng, "Lần trước em đi xin lỗi, cô ta không chấp nhận, chắc chắc sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy."
Ôn Kiều trầm mặc một lúc, "Em gọi điện cho Ngải Duy Tư hỏi xem sao."
"Vô dụng thôi, đạo diễn mà đồng ý thì chắc chắc đã gọi cho ông ta trước. Nếu đã đồng ý thì sẽ không dễ dàng sửa lại đâu." Phương Lương lắc đầu, "Ôn Kiều, gần đây em có chút nóng nảy."
Ôn Kiều nắm điện thoại, nhếch môi không nói lời nào.
Phương Lương vỗ vỗ vai cô ta, "Lần đầu tiên nhận bộ phim lớn như thế này, nhất định là có áp lực…"
Phương Lương khuyên bảo Ôn Kiều một hồi, cuối cùng cảnh quay này vẫn quyết định như thế.
Không có Ôn Kiều hãm chân, tiến độ quay phim trong chốc lát đã hoàn thành.