Hư Không đại sư rất gầy, chừng khoảng 30 tuổi, bị Đức công công kéo đi như sắp bay lên.
Lúc đi vào, ông ta thở hồng hộc, râu tóc như dựng ngược lên trời.
"Là cô ta, là cô ta, đại sư hãy mau bắt cô ta lại." Đức công công chỉ về Thời Sênh vẫn đang đứng ở chỗ cũ, giọng cao vút, "Cô ta là yêu quái."
Hư Không thở một hơi, nhìn về phía Thời Sênh, ánh mắt đột nhiên híp lại.
Đây không phải là Vân Quý Phi sao?
Lúc vừa rồi tới, Đức công công luôn miệng nói có yêu quái, ông ta vẫn chưa kịp hỏi là có chuyện gì.
Bây giờ nhìn thấy Thời Sênh, bộ mặt Hư Không càng khó hiểu.
"Đại sư, ngươi thử nhìn xem rốt cuộc cô ta có phải yêu quái không?" Đức công công hỏi.
"... Vâng." Hư Không vuốt râu, đưa mắt nhìn Thời Sênh từ trên xuống dưới.
Người xung quanh đều như thở phào một cái.
Rõ ràng tên Hư Không này có địa vị rất cao trong lòng bọn họ.
Có hắn thì dường như không cần sợ yêu quái.