Chuyến Thời Sênh đi cướp lần này, giúp Ma giáo có chút tiền tiết kiệm.
Sau này sẽ không cần phải ăn màn thầu uống cháo loãng mỗi ngày nữa, cũng không phải lo mỗi bữa sẽ ăn gì.
Đám nam giới hằng ngày đều bị Thời Sênh bắt đi sửa đường. Họ dậy sớm hơn cả gà, mà ngủ muộn hơn cả chó.
Nhưng bọn họ có thịt ăn.
Vì vậy, hằng ngày đều có người tình nguyện đi sửa đường.
Thời Sênh cảm thấy rất lo lắng cho tiền đồ của Ma giáo.
Nhưng cô còn chưa lo lắng xong, thì Giang Trạm đã xuất quan.
Nơi Giang Trạm bế quan là một mật thất được cải tạo từ một sơn động trên đỉnh núi.
Hắn vừa xuống núi thì đã thấy đám người đang làm việc ở cách đó không xa.
"Các ngươi làm gì vậy?" Giang Trạm bước vài bước qua đó, rồi lớn giọng hỏi.
Rõ ràng gương mặt rất dịu dàng, tinh tế, nhưng hành vi, động tác lại giống như một người đàn ông thô lỗ.
Đám người bên kia giật mình, mười mấy cặp mắt đều đổ dồn về phía hắn.