Giáo chủ, không ngờ ngài là vị giáo chủ như vậy.
Con chó con là thế nào?
Vị giáo chủ này thật là...
Thời Sênh không nhịn được, liền bật cười.
Xung quanh đều đang im lặng, nên tiếng cười của cô vang lên càng rõ ràng hơn.
Những người xung quanh đưa ánh mắt kỳ lạ nhìn Thời Sênh.
Giang giáo chủ cũng trừng mắt giận dữ, nhưng ngắm phối hợp với khuôn mặt kia, lại có vài phần cảm giác như mỹ nữ đang trách giận.
"Vô Tranh, cô cười cái gì?"
Nụ cười của Thời Sênh bỗng nhiên tắt lịm.
Nguyên chủ có quen với nhân vật phản diện thần kinh này sao?
Thời Sênh cố gắng lục lọi lại ký ức của Nguyên chủ.
Dường như... đại khái... có lẽ... có thể... không quen nhỉ?
Giang Trạm hừng hực khí thế bước tới chỗ của Thời Sênh.
Lúc hắn bước đi, tà áo bay phần phật, chiếc chuông trên Xích Tiêu Kiếm phát ra âm thanh trong trẻo.