Một đêm điên cuồng.
Thời Sênh bị giày vò tới mức toàn thân không còn sức, mềm oặt người cuộn trong lòng Úc Tửu.
Úc Tửu vuốt eo Thời Sênh, trong tiếng nói còn mang một chút khàn khàn sau đêm cuồng dại, "Đỡ hơn chưa?"
Thời Sênh không trả lời anh.
Tay của Úc Tửu vuốt vuốt rồi bắt đầu không tử tế.
Thời Sênh đạp một cái, dùng ánh mắt nhìn chằm chằm anh.
Úc Tửu ngại ngùng thu tay lại, "Em Tiểu Hạ, nếu không em sờ lại đi."
Thời Sênh: "…"
Kéo tên lưu manh này ra ngoài cho ông.
Úc Tửu cầm tay Thời Sênh thăm dò xuống dưới. Thời Sênh rụt tay lại, vừa hay đánh lên cậu nhỏ đang hùng dũng hiên ngang của anh.
Đau tới mức anh rên lên, "Em Tiểu Hạ, đây là phúc lợi sau này của em, em cũng ra tay được, đánh hỏng rồi thì làm sao."
Thời Sênh mặt mày điềm tĩnh, "Mới thế này đã hỏng rồi, vậy sau này sớm muộn gì cũng phải hỏng."
Úc Tửu: "…"
Đừng có so tục tĩu với tiểu thanh mai nhà anh.