"Cái này của cậu là hàng thật sao?"
"Đương nhiên, ngài yên tâm! Đồ trong tiệm chúng tôi đều có Giấy giám định, tuyệt đối là hàng thật."
Thời Sênh nghiêng đầu nhìn sang, người nói chuyện với ông chủ là một ông già có tuổi.
Trong tay ông chủ cầm một vật trang trí, Thời Sênh nhìn nửa ngày không nhìn ra là thứ gì.
Cô ấy cúi đầu tìm một vòng trong đống vật phẩm hoa lệ phi phàm, cuối cùng tìm được thứ đồ chơi đó.
Thanh Đồng Khí 30 năm, giá trị một nghìn, khoảng cách mười mét.
Ba mươi năm?
Đó không phải là đồ giả sao.
"Cái này có lịch sử 300 năm, ngài…" Ông chủ vẫn đang đứng đó khoác lác.
Thời Sênh nhìn ông già cầm thẻ quẹt tiền.
Một chữ cũng không nói.
Có lẽ là ánh mắt của Thời Sênh quá thẳng thắn, ông chủ nhìn về phía cô một cái, thấy trong tay cô cầm một thứ đồ kỳ lạ, càng hiếu kỳ hơn.
Ông ta giao ông lão cho người bên cạnh tiếp đãi, sải bước đi về phía Thời Sênh.