Thời Sênh nhìn tên nhóc Cổ Tô này, sắc mặt thay đổi liên tục.
"Ta muốn gặp sư huynh..." Cổ Tô dùng cả tay lẫn chân vùng vẫy, còn dùng miệng cắn.
"Đại nhân." Đới Nguyệt nhìn về phía Thời Sênh như đang cầu cứu.
Thời Sênh đưa tay xách hắn lên ném vào trong phòng, đóng sầm cửa lại ngay lúc Cổ Tô còn chưa kịp bò dậy.
"Khóa vào." Thời Sênh phân phó Đới Nguyệt.
Đới Nguyệt: "..." Đại nhân ngài như vậy, Linh Ước công tử mà biết liệu có nổi đóa không?
Còn không bằng đề nghị cho uống thuốc an thần như vừa rồi.
Cổ Tô ở bên trong vỗ cửa phòng bồm bộp.
Thời Sênh mặt không đổi sắc, đưa tay dùng lực mạnh hơn vỗ vỗ lên cửa, "Muốn gặp sư huynh thì ngươi yên phận ở đây cho ông. Nếu không ngươi đừng mơ gặp lại hắn."
Đới Nguyệt: "..." Linh Ước công tử nhất định sẽ nổi đóa.
Đây là sư đệ của hắn, sư đệ duy nhất.
Tuy rằng Đới Nguyệt không muốn thừa nhận, nhưng rất rõ ràng người ở bên trong yên tĩnh hơn rất nhiều.