Thời Sênh không nghĩ rằng Phí Kỳ sẽ tìm đến nhanh thế.
Đi cùng lão còn có Ngải Duy và một số Thân Vương khác. Nhìn dáng vẻ cũng biết không phải chuyện tốt đẹp gì.
Ánh mắt Ngải Duy nhìn cô có thêm vẻ hận thù.
Làm một mẹ kế, Thời Sênh chẳng hề để ý.
Cô chặn ngay lối đi, không có ý định cho họ bước vào.
"Bệ hạ, sao ngài có thể quên đạo đãi khách chứ?" Khắc Nhĩ ở phía sau cất tiếng.
Thời Sênh không nhúc nhích đáp: "Với khách không mời, không cần tiếp đãi."
Biết rõ cô không hoan nghênh họ mà họ vẫn tới đây, muốn chết à?
Khắc Nhĩ không nói gì, chỉ yên lặng đứng phía sau. Tuy bây giờ ông là cha nuôi của Di Nại nhưng cô lại là vua của ông.
Sắc mặt Phí Kỳ hơi khó chịu nhưng không bộc phát, lão vẫn phải cúi người hành lễ: "Bệ hạ, hôm nay đến đây là muốn thương nghị một chuyện với ngài."
"Có rắm thì đánh đi!"
Phí Kỳ: "…" Tây Ẩn rốt cuộc yêu thích cô ta ở điểm nào?
Không những thô lỗ mà còn vô cùng kiêu ngạo.