"Chào, tiểu công chúa, tối qua em ngủ có ngon không?"
Mới sáng sớm, Thụy Y đã chặn ngoài cửa phòng Thời Sênh, khuôn mặt đẹp trai cười toe toét, nhưng không quên dòm ngó vào bên trong.
Thời Sênh: "…" Hắn ngồi ngoài này gào cả đêm, cô căn bản không ngủ một chút nào!
Vậy mà bây giờ còn không biết ngại hỏi như thế.
Đúng là mặt dày mà.
Hôm nay lại phải nhờ cha nuôi lôi cổ hắn về mới được. Chọc cho bản cô nương tức chết mất.
Tây Ẩn bước từ trong phòng ra, ngẩng mặt chào Thụy Y. Thụy Y liền nghiêm mặt, quan sát Tây Ẩn như đánh giá một món hàng nào đó.
"Ngoài đẹp trai, cũng đâu có gì nổi bật đâu?" Thụy Y nhận xét.
"Đẹp trai là đủ rồi!" Thời Sênh tiếp lời hắn.
Thụy Y ai oán nhìn sang, "Sao tiểu công chúa có thể nhìn người thiển cận như vậy?"
"Em là người thiển cận như vậy đó." Thời Sênh cứng đầu.
Thụy Y: "…"
Thụy Y giơ tay định túm Thời Sênh, cô liền lùi lại một bước, "Nói thì nói, anh động tay động chân làm gì."