Nói chuyện với Khắc Nhĩ một hồi, Thời Sênh xác định Khắc Nhĩ quả thực coi Di Nại là con mình, điều đó khiến thái độ của cô cũng lễ phép, nhu thuận hơn.
"Có kẻ mạo danh con?" Nghe thấy nguyên nhân Thời Sênh bị chặn lại ở phía ngoài, khuôn mặt Khắc Nhĩ bỗng trở nên khó coi. "Kẻ nào to gan vậy? Dám mạo danh con! Cha sẽ phái người đi điều tra!"
"Cha nuôi không cần lo lắng, con tự xử lý được!"
"Sao thế được!" Khắc Nhĩ có vẻ bực bội.
"Cha nuôi, cha phải tin con." Thời Sênh nhìn Khắc Nhĩ, "Con lớn rồi mà!"
Khắc Nhĩ thoáng ngẩn người, sau đó bật cười to: "Được, tùy con, có chuyện gì đã có cha nuôi chống lưng."
Thời Sênh cười, vài giây sau mới nói: "Dạo này cha nuôi nên cẩn thận chút."
"Hả?"
"Con cũng không chắc, nhưng con nghĩ có kẻ ngầm động chân động tay, cẩn tắc vô áy náy thôi ạ."
Khắc Nhĩ khẽ gật đầu, thần sắc hơi trầm xuống, "Chuyện bầu chọn vua mới, con cũng nghe qua rồi sao?"