Phong Cẩm nói cho Thời Sênh, cũng không phải không được, chỉ cần cô khống chế được bản thân thì sẽ không gây sát thương quá lớn với hắn.
Mất đi một ít dương khí đối với hắn cũng không đáng ngại, hơn nữa đối với cô cũng có chỗ lợi.
Thời Sênh thẳng thừng từ chối rồi, "Bất cứ rủi ro nào cũng không được, em không dám đánh cược."
Vai này có thể tìm được hắn, vai tiếp theo thì sao đây?
Hắn là ai?
Vì sao hắn xuất hiện trong thế giới ảo, cô hoàn toàn không thể biết được.
Cũng không biết khi nào hắn sẽ biến mất.
Thời gian của họ đều có đếm ngược.
Cho nên, cô không dám đánh cược.
Một chút rủi ro cũng không được.
Trái tim Phong Cẩm đau như bị kim châm một hồi lâu, hắn ôm lấy Thời Sênh, "Không sao hết…"
Thời Sênh dùng biểu cảm bất lực với tiểu yêu tinh, xoa xoa đầu Phong Cẩm như xoa chó con, "Vậy để em nghĩ cách xem."
Phong Cẩm: "…"
Hắn không phải ý này.