Xung quanh tĩnh lặng không tiếng động, Thời Sênh quay một vòng cũng không tìm được chỗ nào có ánh đèn.
Cuối cùng vẫn là An Tố đột nhiên thông minh, đưa cô rẽ trái quẹo phải đi vào một con hẻm, lại rẽ ngoặt mộthồi lâu mới nhìn thấy một căn nhà cổ.
Trước căn nhà cổ tập trung không ít người, ăn mặc li kì cổ quái, có người mặc áo đạo sĩ, có người mặc vest đi giày da như người thành đạt, có người lại là mặc đồ học sinh, nhẹ nhàng thoát tục.
Tất cả mọi người đều thấp giọng nói chuyện, đứng cách xa gần như không nghe được tiếng bên đó.
Thời Sênh vừa nhìn là thấy Phong Cẩm đứng một chỗ độc lập trong đám người.
Có lẽ là quan hệ khế ước, khi Thời Sênh tới, Phong Cẩm liền nhìn về phía này, ánh mắt nhắm chuẩn xác vào cô.
Khi Phong Cẩm nhìn thấy Thời Sênh, chỉ cảm thấy đầu óc ong lên một chút rồi nổ tung.
Cô ấy vẫn tới được.