Thời Sênh bị mắc kẹt ở tân thủ thôn. Một đám người có danh hiệu Tuý Hoa Gian trên đầu đang bao vây kín cô. Kín đến mức con ruồi cũng không thể bay qua nổi.
Họ liên tiếp phát ngôn, mỗi người một câu:
[Cận] Đào Hoa Hương: Thanh Tây, cô tưởng cô đổi tên là có thể bỏ qua chuyện này sao?
[Cận] Cô Lương: Thanh Tây, cô nói gì đi chứ? Đừng có giả chết! Sao cô lại bán đứng chúng tôi?
[Cận] Hoa Ngữ Cẩm Tú: Còn vì sao được nữa, tại vì nhìn thấy tẩu tẩu và bang chủ quấn quýt nhau nên đem lòng đố kị chứ gì nữa.
Lời của Hoa Ngữ Cẩm Tú có phần hơi cay nghiệt.
Ngày trước, khi Tang Du Vị Vãn chưa vào bang, Thanh Tây là một trong nhóm Đại Thần cố định của bang, nhưng từ khi Tang Du Vị Vãn vào bang thì Thanh Tây bị dạt ra một góc.
Bất luận đám người xung quanh nói gì, Thời Sênh cũng dửng dưng mặc kệ.
[Cận] Hoa Ngữ Cẩm Tú: Thanh Tây, đừng nói bọn tôi không cho cô cơ hội giải thích, mà tại cô không giải thích, bao vây lấy cô ta, đừng để cô ta chạy!