Khi Bắc Trạch và Lâm Nhân kết hôn, Thời Sênh đã làm phù dâu cho Lâm Nhân.
Lâm Nhân mặc một chiếc váy cưới màu trắng tinh khiết, đứng trước mặt cô, và nở nụ cười tươi như hoa.
"Tiểu Chỉ, tớ xinh không?"
Thời Sênh nghiêng mắt nhìn Lâm Nhân, và nở nụ cười thật rạng rỡ, nụ cười như hàm chứa sự dịu dàng vô hạn, "Đẹp lắm, sao cậu lại đẹp thế chứ?"
Gương mặt Lâm Nhân hơi ửng đỏ.
Rồi lại tròn mắt nhìn cô và hỏi, "Cậu với Phó Khâm định khi nào mới cưới?"
"Cưới á?" Thời Sênh chớp chớp mắt, "Cưới cái gì mà cưới, tớ đang hận là không thể bỏ được hắn đây."
Ngày nào cũng tức giận vì một đối tượng chẳng hợp với mình, cậu vĩnh viễn không biết được rằng khó chịu thế nào đâu.
Lâm Nhân: "..."
Đây là giai điệu của chia tay sao?
"Hôn lễ bắt đầu rồi, đi thôi." Thời Sênh liền đứng dậy, cài voan trùm đầu lên cho Lâm Nhân rồi xúc động nói: "Thời gian trôi qua nhanh quá, cậu cũng lấy chồng rồi."