Đỉnh Bắc Sơn, hai bóng người mặc y phục màu đỏ sánh vai nhau bước đến.
Thời Sênh nhìn phần mộ được lập bia, bên cạnh phần mộ còn có một bộ y phục, đó chính là Ngọc Tiêu.
Chôn y phục của Ngọc Tiêu ở bên cạnh, sau khi lập xong bia đá, Thời Sênh mới nghiêm cẩn cúi người, thấy Phượng Từ không có phản ứng, cô quay sang lườm Phượng Từ.
Phượng Từ nhìn cô vô tội.
Tiểu Thù đang yên đang lành sao lại lườm hắn chứ? Hôm nay hắn không đẹp trai sao?
Thời Sênh tối sầm mặt, kéo mạnh, bắt hắn cúi người hành lễ.
Thời Sênh trầm mặc đứng đó một lúc, sau đó cùng Phượng Từ xuống núi.
Cô không thể hiểu được tình yêu sâu đậm ấy, nhưng cô rất tôn trọng Ngọc Tiêu. Sư phụ của cô là một người tài giỏi, dám hy sinh tính mạng vì người mình yêu.
Trở về tiên cung của Phượng Từ, Lục Chương đã đi rồi, Lâm Nhất Nhất và Bạch Lang vẫn còn ở đó.