Hậu quả đằng sau sự buông thả dục vọng chính là - ngày hôm sau, Thời Sênh không thể ra khỏi giường.
Cô không ngờ rằng khả năng kéo dài của Phượng Từ lại tốt như vậy, giống như là đại chiến ba tram hiệp gộp lại vậy.
Gần như lấy cái mạng già này của bản cô nương rồi.
Thời Sênh không ra khỏi giường nên đương nhiên Phượng Từ cũng không dám dậy. Hắn mà dậy rồi thì Thời Sênh sẽ bị lạnh.
"Tiểu Thù, ta sẽ cưới nàng." Phượng Từ nắm lấy tay Thời Sênh và nói rất chân thành.
"Ừ." Thời Sênh lên tiếng phản hồi mà không có chút sức lực nào, nói xong rồi mới giật mình, "Cưới ta?"
Phượng Từ gật đầu, không nghĩ rằng Thời Sênh không nghe thấy, "Cưới nàng."
Thời Sênh ê a một tiếng rồi chẳng nói gì nữa.
Cô ấy thích Phượng Từ không?
Đương nhiên là thích rồi, nếu không thì cô sẽ không làm chuyện đó với hắn.
Nhưng mà tình cảm càng sâu đậm…
Cô hiểu rất rõ, mình không có cách nào để đặt Phượng Từ vào chỗ đó.